Archive for 2010

Viết cho anh, người muốn nắm bắt bong bóng hạnh phúc


.

Âu Thần,


Tại sao anh lại ngốc như vậy? Anh miễn cưỡng người con gái ấy, anh miễn cưỡng tất cả mọi người bằng tiền, bằng quyền lực của mình, nhưng anh có biết người anh miễn cưỡng nhất chính là anh hay không? Tại sao anh không nghe tiếng tim anh rạn nứt mỗi lần nhìn vào sự dịu dàng giả tạo đó? Tại sao anh không hấp thụ cái lạnh đến tận cùng trên ngón tay anh khi bàn tay mỏng manh đó theo phản xạ đẩy anh lùi xa? Tại sao anh phủ nhận những cảm giác đau đớn khi người con gái đó vì anh mà quằn quại đến chết đi sống lại? Tại sao anh lại bất chấp tất cả chỉ để nghe tên anh và cô ấy xướng lên cạnh nhau trước bàn thờ của Chúa?

"Anh biết rõ rằng thật ra Hạ Mạt..." Cái nhếch mép lạnh lùng của anh trong đêm tối để đặt dấu chấm hết cho dòng suy nghĩ dở dang trên khiến em tê tái. Anh đúng là quá kiên cường. Ai bảo anh sống theo trái tim nóng bỏng, mãnh liệt nhỉ? Em thì nói lý trí của anh mạnh mẽ hơn con tim rất nhiều. Anh dùng lý trí đó để tự nhốt mình trong cái ảo tưởng mơ hồ của chính mình, mặc cho tim anh bị người ta vô tình cắn xé, mặc cho tay anh tê dại vì bị chối từ, mặc cho ánh mắt anh ngày càng nhức nhối, trĩu nặng và lảng tránh... Nếu không nhờ lý trí cứng hơn cả kim cương thì sao anh có thể nhìn thấy người con gái anh sắp cưới làm vợ hôn người ta mà vẫn điềm tĩnh dấn từng bước chân tới vòng cánh tay ghì cô vào lòng, và dùng ngón tay giá lạnh lau sạch đôi môi cô? Nếu không nhờ nó thì sao anh thản nhiên bước ra khỏi xe tiến về phía hai con người bị "một kẻ hèn bạ, bỉ ổi" là anh chia lìa đang ôm nhau dưới trời tuyết rồi lặng lẽ dắt cô đi? Có phải những lúc đó, anh không phải là anh, anh chỉ là một cái xác chết không còn cảm giác, không còn tri thức, máy móc làm theo những gì cái bản năng lạnh lẽo vốn có mách bảo anh không? Cái bản năng nói người con gái đó là của anh, hãy mang cô ấy đi bằng mọi giá. Còn trái tim anh? Trái tim anh nói gì?

Em hiếm khi nhìn thấy nụ cười của anh, ngay cả khi anh cười. Luôn luôn là ánh mắt trầm mặc. Luôn luôn là tấm lưng thẳng dài cô đơn. Luôn luôn là một sự lặng lẽ bao trùm. Anh ngờ vực những nụ cười cô ấy trao cho anh. Anh nghi hoặc lắng nghe những lời nói dịu dàng, quan tâm thoảng bên tai anh. Anh im lặng chờ đợi giây phút những hạnh phúc này tan đi như bong bóng. Thế nào? Em nói có sai không? Anh cứ miễn cưỡng đi, thực hiện mọi thủ đoạn đi, cướp người con gái đó về giam cầm trong lầu son của anh đi. Người tổn thương nhất, đau khổ nhất vẫn chính là anh! Bởi vì bên trong cái vỏ ngoài cứng rắn và lạnh lùng đó, vượt lên cái bản năng muốn chiếm hữu và cố chấp đó, em tin anh là người biết yêu. Em không biết thứ gì đã làm anh tin rằng yêu là làm mọi thứ để có được người mình yêu, không biết tại sao anh tin tưởng tuyệt đối rằng chỉ có thể là anh, cô ấy mới hạnh phúc. Nhưng em biết nhất định anh sẽ hối hận, nhất định anh sẽ thừa nhận rằng anh đã sai. Anh không thấy cô ấy hạnh phúc khi ở bên anh. Anh không thấy cô ấy nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt mà anh hằng ao ước. Không cần biết có đúng cô ấy đã thật sự hạnh phúc bên cạnh anh, đã dần dần nhìn anh bằng ánh mắt thiết tha, đã âu yếm gọi tên anh và nói rằng rất nhớ anh, muốn nhìn thấy anh hơn ai hết hay không. Không cần biết bởi vì anh không thể nào cảm nhận được sự chân thật trong những điều đó. Nhìn thế nào cũng thành là gượng ép, giả dối, thương hại. Để rồi lòng anh quặn thắt và trống rỗng.

Âu Thần ơi, anh đang bị trừng phạt đó! Không phải Lạc Hi, không phải Tiểu Trừng, càng không phải Hạ Mạt trừng phạt anh mà là chính anh trừng phạt anh. Vì anh miễn cưỡng bản thân, miễn cưỡng trái tim đang rỉ máu để làm theo bản năng, làm theo lý trí nên bây giờ nó đang quay lại trả thù anh rồi. Nó không cho phép anh quên đi những việc sai trái anh đã làm. Nó không cho phép anh hưởng thụ hạnh phúc dù là không trọn vẹn. Nó bắt anh thoi thóp hàng ngày, hàng giờ chờ đợi lời phán quyết đặt nơi tờ giấy ly hôn anh đã ký sẵn. Vì sao nó tàn nhẫn với anh vậy ư? Vì trái tim anh biết rõ cách yêu của anh đã sai ngay từ đầu. Làm mọi cách để chiếm được tình yêu, chiếm được hạnh phúc nhưng chẳng qua là chuốc lấy cảm giác tội lỗi, dằn vặt và bất an mà thôi. Chính tâm hồn anh lên án anh không xứng đáng thì dù hạnh phúc có thật sự bày ra trước mắt như món ăn ngon nhất trên đời, anh cũng chẳng thể nào thưởng thức...

Nhiều lần, em tưởng như có thể nghe thấy tiếng anh bật cười chua chát trong đêm cô tịch. Có phải anh đang tự chế giễu mình đó không? Chế giễu những tia hi vọng le lói lần lượt bị dập tắt. Chế giễu những bong bóng hạnh phúc anh mải miết đuổi bắt lần lượt tan trong không khí như chưa từng tồn tại. Chế giễu bản thân anh, đã biết rõ sẽ là như thế, nhưng vẫn kiên trì tự mình lừa gạt chính mình. Ừ, thì thôi. Cứ coi như tất cả những việc anh đã làm chỉ để anh đi đến câu trả lời cho riêng mình: rốt cuộc yêu là phải thế nào.


Buông tay nhé anh... để được một lần níu giữ...

Cô đơn trên mạng


.

Họ đơn giản chỉ là hai con người cô đơn. Từng bất chợt có những phút yếu lòng mà rơi nước mắt bởi cái ý nghĩ trên đời này chẳng có ai coi sự tồn tại của mình là quan trọng. Và họ vô tình tìm thấy nhau trên Internet. Cái thời mạng vẫn là một thứ xa xỉ đang được người Châu Âu từng bước khám phá những ứng dụng siêu phàm vào đời sống. Đối với hai con người ấy, một nam một nữ, Internet là cứu tinh của cuộc đời, nói đúng hơn là cứu tinh của hạnh phúc. Nhờ nó, họ tìm thấy nhau. Nhờ nó họ có nơi chia sẻ mọi tình cảm và ý nghĩ thầm kín nhất, nổi loạn nhất. Nhờ nó, họ được thả lỏng mình hoàn toàn, để bộc lộ dễ dãi những khát khao, ước muốn "tội lỗi" mà không cần lo mình sẽ thật sự đạt được chúng. Họ thấy mình quan trọng trong mắt đối phương. Họ chân thành cảm ơn đối phương vì đã xuất hiện trong cuộc đời trống trải và vô nghĩa của họ. Và họ bắt đầu thèm khát nhau...

Ừ, có gì sai đâu nếu họ thèm khát nhau. Thèm khát một nửa trí tuệ luôn làm họ thán phục. Thèm khát một nửa khêu gợi luôn khiến họ rạo rực. Thèm khát một nửa hợp với họ trên từng milimet thớ thịt, trong từng milimet khối máu. Thèm khát một nửa coi họ như thiên thần duy nhất ở trên đời. Có gì sai dù họ đã kết hôn với người khác?

Ngoại tình tinh thần… Có trái với chuẩn mực đạo đức, có đáng bị xã hội lên án không nhỉ? Còn nhớ 4 năm trước anh từng hỏi "Em có bao giờ tha thứ cho người đi ngoại tình không?" Mình hỏi lại "Anh có tha thứ không?" Anh chống chế "Anh hỏi em trước mà." Mình chẳng ngần ngại mà rằng "Em không tha thứ. Thậm chí chỉ là ngoại tình tinh thần, em cũng không chấp nhận. Bởi tinh thần và hành động cách nhau chẳng hề xa…" Đã có biết bao nhà khoa học, nhà tâm lý, tác giả viết sách động viên con người đều đã khẳng định tinh thần con người làm nên tất cả. Chỉ cần bạn tin điều gì, nó sẽ xảy ra. Chỉ cần bạn muốn có điều gì, bạn sẽ có nó. Vậy thì ngoại tình tinh thần, khát khao đến thế, mãnh liệt đến thế, lẽ nào sẽ không thành ngoại tình thật sự? Bốn năm trước, mình đã tin như vậy, và bây giờ mình vẫn còn tin…

Xem rất nhiều bộ phim người bị "cắm sừng" cuối cùng lại tha thứ, giang vòng tay đón người đi ngoại tình quay trở lại. Mình đã từng không thể hiểu, không thể cảm nhận được là tại sao họ có thể chấp nhận, có thể tha thứ, có thể chung chăn gối với người từng dối gạt mình mà làm chuyện đó với kẻ khác. Nhưng có lẽ trải qua quá nhiều sách báo, phim ảnh kể về trường hợp như thế, mình đã bắt đầu chấp nhận là chỉ cần còn yêu, người ta sẽ sẵn sàng tha thứ cho tất cả. Thậm chí mình mơ hồ hoài nghi chính mình có phải mình không thể nào tha thứ, chấp nhận sự phản bội bởi vì mình chưa yêu thật sự, chưa từng trải qua cảm giác chỉ cần có người đó bên cạnh là đủ, không cần biết trái tim của họ hướng về đâu. Tình yêu cho người khác và tình yêu cho chính mình… rốt cuộc cái nào mới là thứ cần được bảo vệ nhiều hơn?

Thế giới của Jakub và Christiane trong "Cô đơn trên mạng" vừa bình dị vừa khác thường. Bản thân họ và những điều họ trải qua vừa quen thuộc vừa hiếm lạ. Những câu chuyện họ kể cho nhau nghe vừa đời thường vừa cao siêu. Nhưng những cảm xúc họ trải qua, có lẽ dù là đối với ai, có hoàn cảnh thế nào, cũng là con đường khó tránh khỏi. Tuy vậy, mình vẫn do dự và phần nào day dứt, nửa muốn ủng hộ họ, nửa muốn ngăn cản họ. Nhất là sau câu chuyện tình yêu chứa chan hạnh phúc và ngập tràn bi thương của Jakub và Natalie. Có lẽ mình vẫn còn nuối tiếc, nuối tiếc cái quá khứ đẹp đẽ và đau đớn khiến mình bật khóc nức nở giữa đêm khuya, nuối tiếc cái cảm giác không cam tâm và uất ức như thể chính mình là người mất đi tình yêu ấy. Có lẽ mình sợ Jakub sẽ quên, và sợ một hình bóng khác sẽ che lấp hình ảnh cô gái thiên thần ấy. Dù biết là nhẫn tâm đấy nhưng sao vẫn cứ mong Jakub sẽ mãi mãi nâng niu mối tình ấy nhất trong tim mình. Có lẽ là vì mình có chút ích kỷ, bởi bản thân cũng muốn là mối tình đầu không bao giờ phai của người ấy.

Do dự và tiếc nuối, đến giờ mình vẫn chưa bước qua được chương sách về Natalie để đón nhận một chương sách mới. Không biết điều gì đang đợi Jakub ở phía trước. Liệu đó có thật sự là tình yêu dành cho anh và liệu rằng tình yêu ấy sẽ dẫn tới hạnh phúc mà anh chờ đợi? Một lúc nào đó đủ lý trí, mình sẽ tìm câu trả lời.

Mỹ Nhân Tâm Kế - Vẫn cần phải bàn


.


Xem tới tập 13 và mình nhận ra rằng số lần dừng xem giữa chừng để làm việc khác rồi quên bẵng mất chuyện xem tiếp xảy ra ngày càng nhiều. Chứng tỏ rằng hứng thú của mình đối với phim ngày càng mỏng đi. Và mình không thể nói là không hiểu lý do tại sao. Vẫn là một câu đó: phim không thuyết phục. Nói là do diễn xuất cũng được, do kịch bản cũng xong, mà nói do cách biên tập cũng đúng.

Bây giờ ngoắc đại một fan của phim này lại mà hỏi: điều gì thu hút bạn xem và khiến bạn mê phim này đến vậy, thì đảm bảo là 10 người sẽ tới 9 người khẳng định: cặp đôi Đế - Hậu (như cách họ vẫn gọi yêu Lưu Hằng và Y Phòng). Khốn khổ thay, đây là chính là điều gây cho mình thất vọng và hoang mang nhiều nhất, bởi, đành phải thú nhận vậy, mình cũng trông đợi đôi uyên ương "lừng danh" này sẽ cứu vãn tình cảm vốn không mấy đậm đà của mình đối với bộ phim sau những tập đầu. Nhưng kỳ vọng đã dẫn đến thất vọng. Mình không thể cảm nhận nổi tình yêu giữa hai con người được cho là sinh ra để dành cho nhau này.


Có ai băn khoăn tại sao Lưu Hằng lại chọn Y Phòng chứ không phải là một ai khác để gửi gắm trọn vẹn tình yêu và niềm tin không? Vì sao lại dễ dàng và nhanh chóng tin Y Phòng? Vì nàng giả vờ bị bệnh không chịu "hầu hạ" trong đêm đầu tiên được chiếu cố tới? Vì nàng giả vờ đâm sầm vào người lúc đi thả diều? Vì nàng tỏ ra hiểu rất rõ hoàn cảnh nằm trong diện bị nghi ngờ của mình và giả vờ muốn được an phận? Phải, tất cả đều là giả vờ nhưng Lưu Hằng đã dễ dàng tin. Một niềm tin được xây dựng trên nền tảng giả dối và nó được sắp đặt không mất quá nhiều công sức và thời gian. Thì ra Đại Vương nước Đại lúc nào cũng tỏ vẻ thâm sâu thế nhưng cũng đâu khó thuyết phục lắm đâu nhỉ?



Hơn nữa, sau khi nghe Y Phòng trình bày lý do giả bệnh, Đại Vương Lưu Hằng không do dự mà thốt lên rằng: Nàng thật thông minh! Đúng, Y Phòng rất thông minh, nhưng tại sao chàng không nghĩ ra rằng người con gái xinh đẹp bậc nhất trong 5 mỹ nữ được Lữ Hậu cử đến đang ngồi trước mặt này càng thông minh thì lại càng nguy hiểm và càng đáng phải đề phòng hơn cả? Lẽ dĩ nhiên, người đàn ông tài giỏi và tự tin bao giờ cũng thích một cô gái thông minh, mà lại còn xinh đẹp tuyệt trần nữa thì rất dễ nảy sinh tình cảm, nhưng trong trường hợp của Lưu Hằng, thán phục thậm chí là rất ấn tượng, rất cảm tình thì có thể chứ dễ dàng tin tưởng ngay thì quá thiếu hợp lý.


Trong tưởng tượng của mình, đoạn đóng kịch của Y Phòng đối với Lưu Hằng sẽ hay và giá trị hơn nhiều nếu nó chỉ dừng lại ở việc khiến Lưu Hằng bắt đầu chú ý tới nàng, để tâm quan sát nàng, rồi từ đó thêm một vài lần va chạm khác mà tình cảm trở nên sâu đậm và niềm tin được gây dựng dần dần tới mức khó lay chuyển. Cớ gì ngài đạo diễn kiêm biên kịch lại muốn đóa hoa tình yêu này vội vã bừng nở ngay trên một mảnh đất nghèo nàn và yếu ớt như thế? Chính vì cái nền tảng hoàn toàn không thuyết phục này mà từ đó trở về sau mỗi lần Lưu Hằng thể hiện tình yêu nồng nàn và niềm tin sắt đá của mình dành cho mỹ nhân, mình chẳng thể cảm động, chẳng thể xuýt xoa ao ước, mà chỉ biết nhún vai. Điều này áp dụng luôn với Tuyết Diên và Châu Á Phu, cũng là một mối quan hệ dựa trên mưu mô và lừa lọc.


Nói đến mối tình "đáng ghen tị" của Đại Vương và Đậu mỹ nhân, không thể không nhắc đến "bà đỡ" chính thức của nó: nàng vương hậu xấu số Thanh Ninh. Biết nói sao đây. Lại thêm một nhân vật bị xây dựng hời hợt, được đưa ra với ý đồ rõ ràng ngay từ đầu là hợp lý hóa con đường Y Phòng sẽ chọn trong tương lai (rất gần), tương tự với nhân vật chỉ có vai trò làm công cụ đưa đẩy Vân Tịch trở thành người bị tiến cung của Nghiêm Khoan ở đầu phim. Đáng nói hơn là, Thanh Ninh chỉ xuất hiện có mấy cảnh thôi nhưng nàng đã gộp chung một cơ số các thân phận và cá tính khác nhau, thậm chí là trái ngược, vào rồi diễn ra một lượt. Nào là một vương hậu lạnh lùng và câm lặng, lúc nào cũng u uất khó hiểu. Nào là một nhân vật bí ẩn thỉnh thoảng cất tiếng hát não nề giữa hoàng cung. Nào là một gián điệp tài năng xuất chúng có khả năng nói chuyện với loài chim. Nào là một lực sĩ có sức mạnh bật tung xiềng xích dễ như giật đứt sợi chỉ. Nào là một cô gái si tình mê muội đến mức sẵn sàng hi sinh tính mạng bản thân để giữ lại mạng sống cho kẻ đã cướp đi tình yêu của đời mình. Một nhân vật rối rắm đến mức này mà chỉ được dành cho chưa đến 20 phút để thể hiện thì có lẽ trên đời này chỉ có duy nhất nàng Thanh Ninh mà thôi.


Vậy mà (hay phải nói là "cho nên" nhỉ?) nàng là một nhân vật không có chiều sâu, hơn nữa còn khó tin đến buồn cười. Nàng là gián điệp tài giỏi như thế, sao lại để cho người ta bóc trần đến nỗi phải câm lặng chịu sự giam cầm, xiềng xích? Nàng nhạy cảm và yêu chân thành như thế sao không thể chạm đến trái tim của người nàng yêu? Và rốt cuộc, thái độ của Lưu Hằng đối với nàng là thế nào vậy? Yêu thì không rồi, nhưng mà tin cũng không nốt chứ? Vậy thì vì cớ gì khi nàng bị tên bắn chết, Lưu Hằng lại sốc đến thế, buồn đến thế, mất niềm tin vào tất cả đến thế, để rồi tìm đến Y Phòng tuyên bố từ nay chỉ tin (và yêu) mình nàng? Logic gì vậy? Rõ ràng là một màn kịch khoa trương ầm ĩ hòng bịt mắt khán giả và dẫn dắt họ đi từ sự nông cạn này đến sự qua loa khác.


Lần bình loạn này, lại một lần nữa phải nhắc đến cách xây dựng thiếu thuyết phục đối với nữ nhân vật chính Đỗ Vân Tịch, giờ là Đậu Y Phòng. Đôi lúc nàng tỏ ra quá thông minh, nhìn thấu mọi việc tới mức khó tin, nhưng đôi lúc lại không hiểu được những việc mà đáng ra nàng phải hiểu hơn ai hết. Khi mới tới Đại Quốc, chỉ cần vừa nhìn biểu hiện của Lưu Hằng, Y Phòng đã nhìn ra chàng đang diễn kịch. Vậy mà tới lúc bị Bạc Thái Hậu gài bẫy đánh cờ suốt đêm để Lưu Hằng ở với vương hậu, lại không hiểu ra chàng đang giả vờ giận dỗi với mình để qua mắt mẹ, dù đã trải qua một thời gian dài yêu đương khăng khít. Nhân tiện, trong tập mới đây, Lưu Hằng nghe lời Y Phòng, giả vờ xây lăng mộ để bí mật luyện tập binh mã, gây bất hòa với Bạc Thái Hậu. Thật sự mình chẳng hiểu tại sao phải làm vậy. Lừa Hắc tướng quân cũng được đi vì lúc đó đang ở trước mặt bá quan văn võ, ai biết có tai mắt của Lữ Hậu hay không. Nhưng sao phải lừa cả Bạc Thái Hậu? Sao không thể nói trắng luôn ý định của mình ra, vừa để bà yên tâm an dưỡng, vừa để quan hệ của bà với Y Phòng được cải thiện, mà lại chọn cách để bà phải bỏ đi trong uất hận một cách không đáng như thế? Chẳng lẽ Lưu Hằng không tin cả mẹ mình???


Có thể nói, xây dựng diễn biến tâm lý nhân vật không trơn tru, và giải quyết các vấn đề một cách cẩu thả là các căn bệnh nan y trường kỳ của Mỹ nhân tâm kế. Chẳng hạn như tại sao Cẩm Sắt lại khăng khăng Y Phòng tố giác nàng ta chạy trốn? (Nàng ta chạy trốn thì cần gì ai tố giác mới biết nhỉ.) Y Phòng đã thêu cái gì vào tấm vải lụa nàng vốn định dùng làm vật truyền tin cho Lữ Hậu để giải thoát tội cho mình? (Đạo diễn cố tình lơ không giải thích chỗ này nên xem mà phải tự ép mình chấp nhận.) Làm sao mà bà mợ Vân Tịch có thể hành động cho hồ tiêu vào các hũ thuốc ngay trong căn phòng rất nhiều người như thế mà không ai hay biết gì? Làm sao Thận Nhi từ một cô gái chỉ có tham vọng chứ không có đầu óc đột ngột trở thành một chính trị gia tài ba, vận động hành lang thành thục cho Lữ Lộc?


Nhưng "đáng sợ" nhất vẫn là công phu liên tục tạo các tình huống trùng hợp để sắp đặt và đẩy nhanh câu chuyện của biên kịch (kiêm đạo diễn). Bạc Thái Hậu bỗng dưng nhờ đi tìm đồ trang sức mà vớt được mấy cái lá mãi vẫn chưa trôi đi do Y Phòng thả xuống. Mà có chuyện thả đồ trang sức ra theo đường đấy rồi người ở ngoài nhặt được bán giùm rồi gửi lại tiền vào cung cho à? Thận Nhi vô tình nghe được phương thuốc giúp Lưu Doanh khỏe lại. Thận Nhi trùng hợp gặp Lữ Lộc ngay lúc nguy nan nhất. Tên Hung Nô bán ngựa đột nhiên đòi lấy Tuyết Diên đúng thời điểm Y Phòng đang không biết làm sao để giải quyết cô. Bà mợ Vân Tịch tình cờ ở trong phòng thuốc biết được ý muốn thúc sản của vương hậu Tử Nhiễm. Bà này lại gặp Vân Tịch đúng lúc sắp bị đem ra giết, v.v và v.v...


Chê nhiều quá... Thật ra mình không phải là không thích bất cứ điều gì trong phim. Tuy một số nhân vật và tình tiết được xây dựng không sâu sắc và thiếu thuyết phục như kể trên, mình vẫn thấy một vài nhân vật được xây dựng khá ổn. Chẳng hạn như Lưu Doanh, vị vua như con chim ủ rũ luôn muốn được tự do, với diễn xuất có thể nói là tốt nhất phim của nam diễn viên đóng vai này. Thận Nhi, một cô gái ghê gớm, được thể hiện không quá thông minh (nên dễ tin hơn) nhưng luôn tỏa ra một khát vọng sống, hơn nữa là phải sống một cách hoàn hảo với đầy đủ tiền tài và quyền lực, rất mãnh liệt. Vì khát khao mãnh liệt mà mỗi lần rơi vào tình huống khó khăn cô đều trở nên liều lĩnh, "chết thì chết, nếu không được làm phu nhân thì thà chết còn hơn", nghĩa là cô không biết điều gì đang đợi mình ở phía trước nhưng cứ liều mình bước tới. Đó là một cách lý giải thuyết phục hơn là trí thông minh luôn nhìn thấy trước mọi việc một cách khó tin của Y Phòng. Nhân vật Lữ Hậu cũng là một nhân vật khá thuyết phục, thể hiện được một sự thâm sâu hợp lý với địa vị và tuổi tác của bà.



Lời cuối cho lần bình loạn này (rất có thể là lần bình loạn cuối), mình đã đọc qua tóm tắt tiểu thuyết "Vị Ương - Trầm Phù", và mình nhận thấy tiểu thuyết "trung thực" hơn phim rất nhiều. Kịch bản phim tuy được viết dựa trên tình tiết của truyện nhưng cố lý tưởng hóa Vân Tịch lên, khiến nàng thông minh hơn, lương thiện hơn, vì người hơn là vì mình, và như vậy làm nhân vật của nàng bớt thật đi. Vân Tịch trong truyện (hình như tên là Thanh Y) là con cháu một gia đình quan lại bị xử tội oan, phải làm nô dịch trong cung nên nàng có sự thông hiểu và xử sự sắc sảo đối với những đấu đá trong cung dù tuổi còn nhỏ là hợp lý. Nàng cũng vì mạng sống của mình và em gái mà đành lòng hại người. Nàng biết rõ số phận của Châu thái nữ ra sao sau khi sinh hạ hoàng tử, và chính tay nàng lạnh lùng ban cái chết cho cô gái xấu số kia chứ chẳng phải sửng sốt, suy sụp một cách buồn cười như trong phim. Tình cảm của nàng với Lưu Doanh là thật sự rung động, thật sự hiến dâng nhưng vẫn lý trí nhằm giữ lại mạng sống cho mình, chứ không dở dở ương ương, yêu chẳng ra yêu, bạn chẳng ra bạn như trong phim... Phàm cái gì quá lý tưởng, quá hoàn hảo đều không thật. Y Phòng không thật, và tình cảm của nàng dù là đối với Lưu Doanh, Thận Nhi hay Lưu Hằng cũng không thật. Và vì thế mình không thể yêu nàng và yêu phim.

Mỹ Nhân Tâm Kế – Những điều đáng bàn


.



Học đòi người ta đi xem phim hot, nhưng lại đang trốn một số người nên không dám ló mặt đến nơi thường đến để đàm đạo về phim. Chỉ đành ngồi đây tự ba hoa một mình cho đỡ... tức ngực. Không phủ nhận bộ phim này ngay từ khi chưa trình chiếu đã tỏa ra hấp lực kinh người, nhờ một dàn mỹ nhân sáng lóng lánh, trang phục đẹp lộng lẫy và cả nhạc phim rất đi vào lòng người. Chẳng thế mà mấy ngày nay mình mở đi mở lại bài “Hoa rơi” của Lâm Tâm Như. Đúng là càng nghe càng thấm.

Về chất lượng dàn diễn viên thì cũng không có gì đáng phải chê. Tuy Lâm Tâm Như thật sự chưa từng làm mình phải thốt lên thán phục về tài diễn xuất của cô, nhưng đối với nữ diễn viên này, từ thời nàng Hạ Tử Vy, mình đã dành không ít cảm tình. Những tên tuổi khác như Trần Kiện Phong, Dương Mịch, Nghiêm Khoan, Tôn Phi Phi đều chỉ khiến cho bộ phim càng thêm sáng giá. Mặc dù không thể nói mình nằm trong số những người trông đợi đến mức “ngày quên ăn, đêm mất ngủ” (như thời mình trông đợi Ỷ Thiên), nhưng khi phim trình chiếu, mình cũng khá quan tâm.

Giờ đây phim đang được làm vietsub và có vẻ như rất nhiều người thỏa mãn với nó. Mình thì sao nhỉ? Có thể nói, sau thời gian đầu háo hức và choáng ngợp vì bài opening, mình bắt đầu cảm thấy uncomfortable. Mới xem thì câu chuyện cũng có vẻ khá trơn tru, nhưng thật ra không cần xét kỹ càng lắm, mình đã cảm thấy mạch phim có vấn đề, và bắt đầu đặt ra những khúc mắc cứ canh cánh trong lòng


1. Tại sao phải để chị Như đóng vai mẹ của Vân Tịch?
Nếu là để sau này những người quen cũ trong hoàng cung có thể dễ dàng nhận ra Vân Tịch là con của ai, đã từng có “duyên nợ” với những âm mưu đấu đá trong hoàng cung từ nhỏ thế nào, thì để mẹ và con giống nhau như lột là điều hợp lý. Nhưng rõ ràng biên kịch không hề có ý định đó. Tất cả mọi người có ân oán với mẹ cô như Lữ Hậu và Bạc Cơ đều chẳng nhận ra nét gì quen thuộc ở cô. Mình cực kỳ chờ đợi một ánh mắt ngạc nhiên, một cái giật mình chột dạ từ hai người này khi thấy Vân Tịch, nhưng thất vọng, nghĩa là việc để chị Như vào vai mẹ lẫn con vô tình tạo ra cho người xem những suy đoán và hoang mang không đáng có.


2. Cái chết của cha mẹ Thận Nhi vô duyên khó đỡ
Hoàn cảnh lúc quân lính xông vào nhà là hoàn toàn còn có thể cứu vãn nếu nhân vật Nhiếp Phong – cha Thận Nhi bình tĩnh xử lý. Ai đời người ta chưa hỏi tội, đã vội vung đao chém bừa bãi như “đúng rồi, ta là người đang giấu người các ngươi tìm đây!” trong khi mình thân cô thế cô, cộng thêm vợ con bên mình, đối đầu với một toán người rõ ràng là rất khó đối phó. Vì cái sự nóng nảy vô lý của Nhiếp Phong mà phần nào làm giảm đi sự xúc động trong cái chết thảm khốc của cha mẹ Thận Nhi, làm cho người xem thấy họ chết thật sự không đáng, nói ác hơn là do họ tự mình chuốc lấy.


3. Tại sao Vân Tịch lại có thể hiểu thấu nội bộ hoàng cung đến như thế?
Dù Vân Tịch đã từng lớn lên trong hoàng cung nhưng lúc rời nơi này cô chỉ mới 7 tuổi. Một đứa trẻ bảy tuổi thì ngay đến gương mặt người mẹ đã mất cũng khó mà nhớ rõ, nói chi đến việc hiểu rõ và nhớ rõ nội tình trong cái chết của mẹ. Từ lúc 7 tuổi cho đến khi trở lại trong cung, Vân Tịch chỉ là một cô gái ở vùng thôn quê, suốt ngày giặt giũ, cơm nước, hầu hạ người nhà, chứ nào có tham gia đấu đá chính trị phức tạp như trong hoàng cung mà đến khi trở lại nơi đó cô lại “thành thục” đến mức siêu quần? Ngay chi tiết cô nạt đám quân lính, không cho vào phòng mình ở trên chiếc thuyền đưa 12 cô gái về hoàng cung đã là khó tin. Một cô gái quê còn đang bỡ ngỡ với vai trò mới mà đã biết quyền lợi của mình với tư cách là người của hoàng đế rồi sao? Nói như thế cũng là nói chung cho cách diễn của chị Như trong vai Vân Tịch. Mình không nói chị diễn dở, nhưng cũng không đồng ý là chị diễn thuyết phục, chí ít là giai đoạn đầu khi mới vào cung của Vân Tịch. Mình thèm khát lắm được nhìn thấy một biểu hiện nhỏ của cái sự ngây thơ, chân chất của Vân Tịch khi mới tiếp xúc với môi trường ẩn chứa nhiều hiểm ác. Một người dù thông minh tới đâu cũng cần phải có va chạm, có trải nghiệm mới có thể đạt tới “cảnh giới” trầm tĩnh và mưu trí trong mọi trường hợp như Vân Tịch của chị Như. Giá mà trong lần chạm trán đầu tiên với Lữ Hậu ở vụ dụ dê của Lưu Doanh tới cửa phòng, Vân Tịch có thoáng chút bất ngờ, hoang mang, sợ hãi, khó xử… thay vì điềm nhiên đối đáp sắc lẹm như thế thì mình thề sẽ thích Vân Tịch hơn một chút rồi.


4. Mối quan hoài của Vân Tịch đối với Lưu Doanh chính xác là gì?
Thật sự khó mà định nghĩa và lý giải được. Mình biết mục đích của biên kịch chẳng bao giờ đi bôi nhọ tâm hồn thánh thiện, trong sáng, nhân hậu, hiểu lòng người của Vân Tịch, nhưng cách xây dựng của ông đã phần nào làm người xem khó tính là mình không thể hiểu được suy nghĩ của nhân vật này. Lúc nào cô cũng khuyên răn Thận Nhi là không nên tới gần hoàng đế, được hoàng đế sủng ái chẳng có gì tốt đẹp. Vậy mà người chủ động đến gần hoàng đế nhất chính là cô. Khi Lý mỹ nhân bị bức hại, vừa nghe tin cô đã chạy như bay đến bên hoàng đế, hi vọng người có thể chia sẻ tâm tư, và “để nô tì ở bên cạnh người”!!! Tư chất tỉnh táo, thông minh, nghĩ trước làm sau luôn được ca tụng của cô có áp dụng trong trường hợp này không? Lẽ nào cô không biết mình đang tạo cơ hội để hoàng đế lại gần mình, sủng ái mình – một điều cô luôn muốn tránh? Một người thông minh như cô sao có thể ngạc nhiên khi nhận được những món quà đắt giá mà ông vua này liên tục gửi đến cho cô? Đừng nói là vì cô nhân hậu, trong sáng, chỉ vì thương cho Lưu Doanh vừa mất người yêu thương nhất mà không kìm được lòng chạy bay đến chia buồn. Quan hệ giữa cô và vua làm gì đã thân thiết tới độ cô đau xót cho nỗi buồn mất người yêu của ông ấy đến mức đó. Nếu cô thật sự chưa từng nghĩ đến hậu quả của việc “chơi thân” với vua là sẽ được vua để ý, thì cô thật sự không thông minh như cô tưởng. Còn nếu cô thật sự thông minh thì chỉ có thể nói hành động tiếp cận hoàng đế của cô là có ý đồ không đơn giản, và như vậy Thận Nhi trách cô giả tạo là hoàn toàn hợp lý… Tất nhiên, mình đang dựa vào logic phim mà suy ra như vậy chứ ai không biết biên kịch chẳng bao giờ mong khán giả đi rút ra kết luận như thế về nàng Vân Tịch.


5. Bốn tập đầu của phim được xây dựng quá nhanh
Cảm giác như quá nhiều tình tiết đã bị lược bỏ và rút gọn, vô hình chung làm cho phát triển tâm lý nhân vật cũng như gây dựng hiểu lầm và hóa giải hiểu lầm (đặc biệt là giữa Vân Tịch và Thận Nhi) là quá nhanh và vội vàng. Lúc Vân Tịch khuyên Thận Nhi không cho gặp hoàng đế thì là vừa lúc mấy cô nàng nhiều chuyện vào tung tin về việc hoàng thưởng ban thưởng cho Vân Tịch, làm Thận Nhi giận tím mặt. Lúc Vân Tịch đang đau đầu giải thích với Thận Nhi chuyện không cho ngủ với hoàng đế, thì hoàng hậu ở đâu liền chạy vào nói về chuyện rất nhiều người được hoàng đế sủng ái đã mất tích (một việc khó mà nói ra một cách ngẫu hứng như thế), làm Thận Nhi hết hiểu lầm. Hai sự tình cờ và trùng hợp cùng xảy ra cho một vấn đề là quá nhiều và không tự nhiên, làm cho người xem dễ cảm thấy biên kịch có phần hơi cẩu thả trong việc giải quyết vấn đề. Trường hợp này áp dụng luôn cho vụ Thận Nhi tự dưng lăn đùng ra… ốm dịch để Vân Tịch có cơ hội làm lành lúc ở trên thuyền về hoàng cung.


Ngoài ra, vẫn còn một số vấn đề khác nữa, như diễn xuất dở tệ của gia đình ông cậu Vân Tịch, nhân vật Lưu Thiếu Khang bị đưa ra đầy gượng ép (dù Nghiêm Khoan chẳng bao giờ hết đẹp trai) chỉ để “móc nối” Vân Tịch và Thận Nhi lại với nhau, cái cớ để đưa Vân Tịch về hoàng cung vô cùng thiếu tự nhiên, công chúa Lỗ Nguyên ăn nói, đi đứng, hành xử không mang chút gì là dáng dấp của con nhà hoàng tộc cao quý, v.v… nhưng gõ mỏi tay rồi. Để chờ xem tới đoạn Y Phòng gặp gỡ Lưu Hằng dệt nên mối tình gây rung động biết bao con tim quần chúng, rồi sẽ bàn loạn tiếp.